Cầm đi học thích mua gì con mua.Ánh mắt Hà vẫn không rời tờ tiền 20 ngàn nhưng tay nó mân mê vành mân khép nép.– Chú nói không nghe là Chú giận đó.Hai Tâm lên giọng nghiêm khắc rồi nhét tờ tiền vô miệng túi nho nhỏ bên hông cái quần vải lãnh đen mượt.– Dạ để mai… con bưng cafe lên cho Chú.Tờ tiền nhẹ tênh nhưng mệnh giá khá nặng của nó đã đủ sức hấp dẫn cô bé mới lớn có tính đua đòi ngầm như Hà.– Con đừng nói ai chuyện đám bóp vai cho Chú.Hai Tâm cẩn thận nói nhỏ.– Dạ con biết rồi.Nhìn dáng nó nhảy chân sáo tưng tưng bờ mông khi xuống cầu thang, Hai Tâm cảm thấy ly cafe hôm nay sao ngon đến lạ lùng.
