Tuy không bằng thành phố được nhưng tôi cũng thuộc dạng thành phần ít người ưa ở quê.Bù lại tôi được cái mã khá đẹp với cái mồm khéo ăn khéo nói nên ai tiếp xúc lần đầu đều nghĩ tôi là con người tử tế đàng hoàng cả.Mấy em gái ngây thơ trong xã thì hầu hết đều tôi đưa vào nhà nghỉ hoặc có chăng là đưa giả vờ yêu đương mà thịt mấy em ấy hết rồi.Hai hai tuổi, nghề ngỗng không có mà ăn chơi thì cần tiền, không thể mãi bám vào ông bà già ở quê với mấy mảnh vườn mấy thửa ruộng, rồi mấy quả đi buôn vặt vãnh được.Tạm gác lại thói ăn chơi của mình, tôi xuống thủ đô tính kiếm học cái nghề lái xe để mai này biết đâu lại có cái cần câu cơm.Lang thang lếch thếch quan khu trường học lái xe,
